Freeship tất cả đơn hàng thanh toán online. Nhập mã: NOCASH

35 tuổi, ở nhà thuê và ngủ ngon mỗi tối: Hạnh phúc của mình là một người bình thường!

Chúng ta sống trong một thời đại tôn vinh sự phi thường, nhưng lại quên mất rằng, phần lớn cuộc đời này được tạo nên từ những điều bình thường.

TIPS HAY CUỘC SỐNGLINH TINH

Việt La Cà

10/21/20259 min read

Đã bao giờ bạn lướt mạng xã hội và cảm thấy mình là một "phiên bản lỗi" của cuộc đời chưa?

Bạn thấy người ta 25 tuổi mua nhà, 30 tuổi check-in ở những nhà hàng 5 sao Michelin, khoe mức lương nghìn đô và một cuộc sống "bling bling" rực rỡ.

Rồi bạn nhìn lại bản thân mình...

Thú thật, mình cũng từng chạy theo những điều hào nhoáng đó. Mình cũng từng mơ đến một ngày "chạm" vào cuộc sống xa hoa như người ta, từng áp lực phải thành công thật nhanh. Nhưng rồi mình nhận ra, sống một cuộc sống bình thường và an nhiên, cũng đã là một điều phi thường.

Mình năm nay 35 tuổi, vẫn đang ở nhà thuê. Lương tháng thì ít ỏi, mà chủ yếu sống bằng lương tâm =)) Cuối tuần cũng không có ảnh check-in địa điêmr sang chảnh. Nhưng bạn biết gì không? Mình nhận ra, mình đang hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc rất thật, rất "con người", và không cần bất cứ thước đo nào của xã hội để xác nhận.

Bông hoa dại vẫn khoe sắc trong vườn kiểng lá giá trị gấp nhiều lần.

Mạng xã hội đang "gói ghém" thành công vào những chiếc hộp rất đẹp: nhà lầu, xe hơi, hàng hiệu và sự nổi tiếng. Chúng ta bị cuốn vào cuộc đua phải "giỏi giang", phải "khác biệt", phải "phi thường". Nhưng mình nhận ra, hạnh phúc thật sự không nằm ở đó!

Hạnh phúc của mình, là căn nhà thuê ở tuổi 35.

Mọi người hay nói về "an cư lạc nghiệp". Rất nhiều bạn bè trên mạng khoe những cuốn sổ đỏ khi mới ngoài 20. Mình đã từng rất rất rất (cái gì quan trọng phải nhắc lại 3 lần)... áp lực . Nhưng rồi mình nhận ra, ở tuổi 35, việc mình vui vẻ trong căn nhà thuê không phải là thất bại. Đó là lựa chọn!

Mình chọn sự linh hoạt. Mình chọn không gánh một khoản nợ khổng lồ để rồi mỗi tháng phải "cày" cật lực trả lãi. Mình chọn dùng số tiền đó để sống thoải mái, để đầu tư cho trải nghiệm, hoặc đơn giản là để dành cho những ngày "trái gió trở trời". Căn nhà thuê của mình nhỏ thôi, nhưng nó ấm cúng, nó là nơi mình được là chính mình sau một ngày dài bon chen ngoài đường. Với mình, một căn nhà (dù bạn mua hay là thuê) có tiếng cười, còn quan trọng hơn một căn nhà lớn mà trống rỗng hay đầy áp lực. 

Mình chọn ở đây vì hàng xóm khá friendly với chó mèo, gần như nhà nào cũng nuôi pet

Hạnh phúc của mình, là những giấc ngủ ngon và sự lựa chọn "biết đủ".

Ai cũng muốn giàu có. Nhưng "giàu có" với mình được định nghĩa khác đi một chút. Mình không cần mức lương vài nghìn đô một tháng để rồi đánh đổi bằng những đêm mất ngủ vì áp lực, vì những con số nhảy múa trong đầu.

Mình chọn một công việc mình thấy ý nghĩa, thu nhập đủ sống, đủ để tự thưởng cho mình những chuyến đi mình thích, đủ để lo cho gia đình & mấy bạn boss. Và tài sản lớn nhất của mình? Đó là mỗi tối được đặt lưng xuống giường và ngủ một giấc thật sâu, không lo âu, không phiền muộn. Khi bạn có thể ngủ ngon, đó đã là một loại giàu có mà không phải ai nhiều tiền cũng mua được.

Sự "biết đủ" đó cũng áp dụng cho cả cách mình tiêu dùng. Mình kể câu chuyện thực tế này không phải để "flex" mà là câu chuyện của rất nhiều bạn trẻ đã từng và sẽ đối mặt chọn lựa:  

- Khi quyết định mua chiếc ô tô đầu tiên. Áp lực vô hình từ nhiều lời khuyên xung quanh là phải chọn một chiếc Bim hay Mẹc cho dễ "nhìn", dễ tiếp khách, dù đời cũ nhưng "nó vẫn "sang" hơn nhiều chiếc ô tô mới nhưng thương hiệu bình dân".

Nhưng mình đã hỏi bản thân: Mình cần một chiếc xe để làm gì?

Mình cần nó để phục vụ gia đình, để ưu tiên sự an toàn, để có thể đi đến bất cứ đâu mình thích, dù là về quê hay đi camping cuối tuần. Cuối cùng, mình chọn Subaru, một thương hiệu khá lạ lẫm ở Việt Nam. Nó không "bling bling", không phải là thương hiệu để khoe mẽ. Nó là một chiếc xe thực dụng, bền bỉ và tốt ở tầm giá 1 tỷ, và nó phục vụ đúng 100% nhu cầu của gia đình mình.

Với mình, giá trị của món đồ nằm ở công năng nó mang lại, chứ không phải ở cái logo của nó. Đó là minh chứng rõ ràng nhất của việc mình bỏ qua "những đánh giá của xã hội" để mình chọn đều mình thích!

Hạnh phúc của mình, là bữa cơm nhà 🏡 thay vì những nơi check-in sang trọng.

Mình không phủ nhận sự tuyệt vời của những nhà hàng đắt tiền. Nhưng niềm vui của mình nó đơn giản hơn thế.

Nó là mùi thơm của món gà chiên nước mắm tự chế biến theo công thức hỏi chatgpt, là nồi canh chua tự nấu. Nó là những buổi chiều cuối tuần, mình rủ vài đứa bạn thân qua nhà, tụi mình cùng nhau nấu nướng, bày đồ ra khu bbq nho nhỏ. Chúng mình nói đủ thứ chuyện trên đời, cười vui thoải mái mà không cần "giữ hình tượng" ở một nơi sang trọng.

Những bữa ăn tại nhà 🏡 đó, nó "real" và thật sự chữa lành sau một tuần làm việc nhiều áp lực. Nó là sự kết nối chân thành, thứ mà không một bức ảnh check-in lộng lẫy nào có thể đong đếm được.

Nhìn cứ tưởng 1 khu check-in xịn xò ấy nhờ =))

Mình vui vì mình… bình thường.

Mình không phải KOL nổi tiếng, không có hàng trăm nghìn người theo dõi. Mình không có một thành tựu gì "chấn động" để được vinh danh. Mình là một người bình thường, như hàng triệu người bình thường ngoài kia.

Và mình vui vẻ chấp nhận điều đó!

Mình chấp nhận mình có điểm mạnh, có rất nhiều điểm yếu. Mình chấp nhận mình không cần phải gồng mình để trở nên nổi bật. Hạnh phúc là khi mình biết "đủ". Đủ với công việc hiện tại, đủ với những mối quan hệ mình đang có, và đủ với chính con người bình thường này của mình.

Chúng ta sống trong một thời đại tôn vinh sự phi thường, nhưng lại quên mất rằng, phần lớn cuộc đời này được tạo nên từ những điều bình thường.

Niềm vui từ những điều đơn giản nhất.

Chặng cuối hành trình

Nếu bạn cũng giống mình, cũng đang loay hoay vì thấy mình quá "bình thường" so với thế giới ngoài kia, thì mình mong bạn biết rằng: Bạn không cần phải là một ngôi sao "bling bling" để hạnh phúc.

Bạn có thể hạnh phúc ngay cả khi đang ở nhà thuê, ngay cả khi mức lương không "khủng", ngay cả khi bạn chọn một chiếc xe, một bộ quần áo, một chiếc điện thoại... vì công năng thay vì thương hiệu. Hạnh phúc là khi bạn tận hưởng chính cuộc sống bình thường đó, theo cách của riêng bạn.

Tất nhiên, nói như vậy không phải là mình cổ vũ cho việc sống "thụ động" hay chấp nhận sự yếu kém của bản thân. Mình vẫn học hỏi, vẫn cố gắng vươn lên từng ngày. Nhưng mình hiểu rằng mọi thành quả đều cần một quá trình, và mình không để áp lực "phải phi thường" cướp đi niềm vui của mình trên chính hành trình đó.

Đừng để định nghĩa hạnh phúc của người khác trở thành áp lực của bản thân mình.

Cảm ơn bạn đã đọc những dòng tâm sự rất "bình thường" này. Việt La Cà chúc bạn tìm thấy được niềm vui trong chính sự bình thường của mình, nhé!

Mình sẽ rất vui nếu bạn chia sẻ những bài viết/hình ảnh của mình đến cho nhiều người khác có cùng đam mê, nhưng hãy thông báo cho mình biết và nhớ ghi nguồn nhé ^.^