Người Hồi Giáo Có Đáng Sợ Như Bạn Nghĩ? 🤔
Người Hồi giáo và hai câu chuyện đối lập trên hành trình la cà khắp thế giới.
LA CÀ
Sự thật hay định kiến qua lăng kính truyền thông?
Mỗi lần nhắc đến Hồi giáo, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu bạn là gì? Phải chăng là những bản tin thời sự với những nhóm khủng bố cực đoan, những cuộc xung đột triền miên ở Trung Đông, hay những khu vực bất ổn nơi Hồi giáo là tôn giáo chủ đạo? Những hình ảnh này, dù chỉ đại diện cho một phần rất nhỏ và tiêu cực của thế giới Hồi giáo, lại dễ dàng in sâu vào tâm trí chúng ta.
Thế giới có khoảng trên dưới 2 tỷ người Hồi giáo, trải dài từ Trung Đông, Châu Phi đến Châu Á. Việc chỉ nhìn vào những sự kiện tiêu cực trên truyền thông và quy chụp cho toàn bộ cộng đồng này có lẽ là một sự bất công lớn. Liệu những điều bạn thấy trên tivi có phải là bức tranh toàn cảnh về cuộc sống, đức tin, và con người của họ? Để trả lời, mình muốn chia sẻ hai câu chuyện trải nghiệm cá nhân hoàn toàn đối lập của mình với người Hồi giáo.
Story 1: Sự giúp đỡ bất ngờ ở Surabaya, Indonesia 🇮🇩
Chuyến đi đến Surabaya, Indonesia cùng bạn gái đã dạy tôi một bài học sâu sắc về sự cẩn trọng khi đến những vùng đất có người Hồi chủ yếu và lòng tốt luôn đến một cách bất ngờ. Chúng tôi đặt khách sạn qua app Booking.com và hoàn toàn không để ý rằng đó là một khách sạn tuân thủ nghiêm ngặt luật Hồi giáo (Sharia). Chuyến bay đến sân bay Surabaya vào ban đêm, nên sau khi vất vả đợi lấy hành lý di chuyển từ airport về khách sạn, tưởng chừng sẽ được tắm rửa nghỉ ngơi thì than ôi tai hoạ ập đến. Sau khi được đón tiếp nhiệt tình từ cổng, tiếp tân khách sạn lịch sự nhưng kiên quyết từ chối cho phép chúng tôi (một cặp đôi chưa kết hôn) ở chung một phòng theo luật Hồi Giáo.
Hoàn cảnh lúc đó khá bối rối: đêm khuya, chúng tôi đến check-in khá trễ nên khách sạn chỉ còn một phòng duy nhất, ở một thành phố xa lạ, lại không có nơi để ngủ. Tưởng chừng như phải ngủ ngoài đường, nhưng hành động của chủ khách sạn sau đó đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi.
Họ không hề bỏ mặc chúng tôi. Thay vì mời chúng tôi đi, bạn tiếp tân đã gọi điện hỏi ý kiến chủ khách sạn, cuối cùng trong lúc đêm muộn đã tìm kiếm và giới thiệu cho chúng tôi một nhà trọ khác gần đó, dù phòng ốc có phần kém tiện nghi hơn nhưng quan trọng chỗ nghỉ đó không áp dụng luật Sharia nên 2 đứa có thể ở chung phòng =)). Hơn thế nữa, chủ khách sạn cũng yêu cầu nhân viên bảo vệ dùng ô tô đưa chúng tôi cùng hành lý đến nơi ở mới miễn phí, chỉ để đảm bảo hai đứa tôi được an toàn và có chỗ nghỉ ngơi trong đêm.
Sự tử tế, trách nhiệm và lòng nhân ái vượt qua luật lệ " có phần khắc nghiệt" của người Hồi giáo đã khiến chúng tôi vô cùng xúc động và biết ơn. Sau chuyến đi này, tôi mang trong mình đôi chút thiện cảm với những người theo đạo Hồi, những người đã giúp đỡ tôi khi tôi gặp khó khăn nhất.
Nói thêm 1 chút về trouble lần này: Luật Sharia chỉ áp dụng với một số rất ít khách sạn mà chủ theo một dòng/hay nhánh có phần "luật lệ nghiêm khắc hơn trong cộng đồng hồi giáo?". Đó là lý do vì sao mình chủ quan khi đã từng đến 1 số nước hồi giáo trước đó như Malaysia hay thậm chí chính Indonesia nhưng các nơi có du lịch phát triển như Bali hay Bromo thì chưa từng gặp vấn đề khi ở chung phòng với bạn gái.
Ban đầu cũng cố cãi là "tao đi những ks khác của người hồi rồi nhưng có yêu cầu vậy đâu?" thì bạn lễ tân có cho mình xem chính sách trong booking. Một dòng nhỏ tận ở cuối cuối cuối mục chính sách khách sạn, chúng ta thường chỉ đọc mô tả khách sạn hay tiện nghi xong thì sẽ bỏ qua =)) Dù sao cũng là bài học để lỡ sau này có đi các nước Trung Đông như UAE, Qatar, Iran,... thì chắc chắn phải lưu ý đọc kĩ mọi nguyên tắc.
Story 2: Nỗi kinh hãi ở lễ hội Hồi giáo trên vùng đất bất ổn Jammu & Kashmir ⚔️
Tuy nhiên, không phải trải nghiệm nào với người Hồi giáo cũng ấm áp như thế.
Vài năm sau, tôi có dịp đến Kashmir, một vùng đất tranh chấp giữa Ấn Độ - Pakistan và Trung Quốc, nơi đa số người dân theo đạo Hồi, chiếm hơn 60%; còn lại là người theo đạo Hindu và Phật Giáo Tây Tạng. Giữa sự hùng vĩ của phong cảnh trên vùng đất thuộc dãy Himalaya, tôi vô tình chứng kiến một lễ hội tôn giáo lớn của người Hồi Giáo. Khác xa với sự yên bình mà tôi từng thấy, không khí ở đây vô cùng căng thẳng và mãnh liệt.
Khắp các con phố, người ta treo đầy băng rôn, khẩu hiệu ca ngợi "tử vì đạo" (martyrdom). Trong lễ hội, tôi chứng kiến một nghi thức gây sốc: nhiều người đàn ông tham gia nghi lễ tự rạch trán của mình bằng dao hoặc kiếm nhỏ, để máu chảy trên trán như một phần của sự kiện.
Cảnh tượng máu me, những lời hô hào dứt khoát, xe cấp cứu thì hú còi đợi sẵn đưa những thanh niên "chơi khô máu" nhập viện, xa xa là quân đội tứ bề để đảm bảo dòng người tham gia lễ hội không đi quá đà. Không khí tôn giáo cực đoan này đã khiến tôi vô cùng kinh hãi. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh về những tin tức khủng bố lại ùa về. Tôi tự hỏi, liệu lòng sùng đạo đến mức chấp nhận cái chết và tự làm đau bản thân có phải là nguồn gốc của sự cực đoan mà truyền thông thường đề cập?




Kết luận: Câu trả lời nằm ở đâu?
Hai câu chuyện của tôi là hai thái cực hoàn toàn đối lập: lòng tốt nhân ái và nỗi kinh hoàng tôn giáo.
Người Hồi giáo giúp đỡ tôi ở Indonesia là những con người tử tế, nhân hậu tuân thủ nghiêm luật lệ nhưng đặt lòng người lên trên. Những người tham gia lễ hội ở Kashmir lại khiến tôi sợ hãi với sự cuồng tín và biểu hiện tôn giáo mạnh mẽ.
Vậy, người Hồi giáo có đáng sợ không? Họ có tốt không?
Có lẽ, câu trả lời không phải là "có" hay "không" cho cả một cộng đồng rộng lớn. Giống như bất kỳ nhóm người nào trên thế giới, người Hồi giáo cũng là tổng hòa của hàng tỷ cá nhân với những mức độ niềm tin, cách sống và thái độ khác nhau. Sự tốt bụng và lòng nhân từ luôn tồn tại, song song với những biểu hiện cực đoan hay cứng nhắc.
Điều bạn đã trải qua hay chứng kiến là gì? Bạn nghĩ sao, sau khi nghe hai câu chuyện của tôi, liệu định kiến của bạn về người Hồi giáo có thay đổi?
Copyright by Việt La Cà | Vietlaca.com
Mình sẽ rất vui nếu bạn chia sẻ những bài viết/hình ảnh của mình đến cho nhiều người khác có cùng đam mê, nhưng hãy thông báo và ghi nguồn nhé ^.^








Trước sự cố còn vui vẻ enjoy khám phá núi lửa ở Bromo =)) Mọi việc diễn ra quá gấp gáp nên chẳng suy nghĩ chụp cái ảnh nào, may lên app chụp lại khách sạn đã đặt để làm bài học nhớ đời ha ha. Cắt luôn lịch trình ở Surabaya, ngày hôm sau ngủ dậy trả phòng là đi thẳng đến airport, bay sang thủ phủ du lịch Bali cho khỏi lo luật lệ Hồi giáo :P
Một trải nghiệm vừa kinh hãi nhưng cũng CÓ MỘT KHÔNG HAI. Sau này khi về đến Việt Nam, tôi mới tìm hiểu được đây không phải 1 lễ hội hồi giáo đơn thuần mà là cuộc tuần hành để tưởng niệm sự "tử vì đạo" của Imam Hussain (cháu trai của nhà Tiên tri Muhammad). Việt La Cà còn 1 số clip và hình ảnh hôm ấy mạnh dạn chụp bằng điện thoại [ chả dám lấy máy ảnh ra :)) ]. Việt sẽ kể lại chi tiết hơn ở một blog khác nhé.